๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thiếu niên trước mắt như đang thể hiện đêm tuyết, cối xay, con lừa, hạt đậu... toàn những hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn này, giọng nói run rẩy: "Đó đâu phải cuộc sống con người a..."
Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, bấm ngón tay tính ra, lúc này Hải Đường đã trở về kinh đô từ lâu, không khỏi buồn cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy trở về kinh đô, đệ đã vội vã bỏ chạy à? Sao lá gan đệ nhỏ vậy?"
Phạm Tư Triệt sắc mặt oan ức phản bác: "Ca ca à, trên đời này không phải nam nhân nào cũng lợi hại như ca ca, cô nương nào cũng dụ dỗ được... Loại cọp cái như Hải Đường này, đệ còn chẳng muốn nhìn thêm."
Phạm Nhàn cười ha hả, lại hỏi thêm vài câu về cuộc sống ở phương Bắc của đệ đệ. Còn về công việc kinh doanh, trong những bức thư từ Nam ra Bắc hai người đã nói qua không biết bao nhiêu lần, không cần hỏi lại. Chẳng qua nghe đệ đệ kể về những ngày tháng ở kinh đô, nghe cách mà cậu chàng trẻ đi lại ra sao trong phủ đệ vương tước, y cũng cảm thấy thích thú.