๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế ngớ người, rồi chợt cười ha hả, chỉ vào mũi của Phạm Nhàn một hồi lúc lâu không nói nên lời. Từ khi Hoàng đế Khánh Quốc đăng cơ đến nay luôn uy phong lẫm liệt, dõi mắt nhìn thiên hạ, thần dân trong triều không khỏi sợ hãi kính trọng, hơn mười năm qua đâu có thần tử nào dám la hét đói bụng đòi ăn ngay trong lúc quân thần trò chuyện... Ngay cả Thái tử, Đại hoàng tử lúc còn nhỏ, được các nương nương trong bế ẵm cũng không dám nói năng không biết lớn nhỏ như vậy.
Khá lâu sau, Hoàng đế mới ngừng cười, trong mắt tràn đầy yêu thương, mắng: "Cái tính không biết xấu hổ này, nào có nửa phần giống mẫu thân ngươi... Khụ khụ."
Hoàng đế cố nuốt câu nói kia xuống, ánh mắt thoáng liếc qua nửa bát tổ yến trên bàn, tùy tiện chỉ vào đó, nói: "Còn nóng đấy, mau mau ăn đi."
Phạm Nhàn cũng ngớ người, vội vội vàng vàng đi tới nhận lấy cái bát sứ trắng noãn, cũng không kiêng kị gì, ăn mấy ngụm là hết sạch, vẻ mặt cũng không có gì là cảm kích đến rơi nước mắt trước thánh ân mênh mông, nhưng ăn cũng cực kỳ ngon miệng.