๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong mắt mọi người, hành động trả thù của Phạm Nhàn với Nhị hoàng tử và phe Tín Dương đã đủ nghiêm trọng, thu hồi đủ lợi ích, không có lý nào đêm nay lại ra tay ngang ngược như vậy.
Phạm Nhàn im lặng một hồi, sau đó bình tĩnh nói: "Vì sao? Vì bản quan được phụng chỉ để thanh tra quan lại."
Không khí trong bữa tiệc trở nên trầm lặng, Thái tử ngồi trên cao không nhìn Phạm Nhàn, ngược lại mang vẻ mặt khó hiểu quan sát vào sắc mặt của hoàng tử. Đại hoàng tử lắc đầu thở dài: "Kinh đô bình an chưa được hai ngày, sao các ngươi không thể yên tĩnh một chút?"
Phạm Nhàn biết Đại hoàng tử nói thật lòng. Vị Đại thống lĩnh cấm quân đương nhiệm từ nhỏ đã thân thiết với Nhị hoàng tử, nhưng vì Ninh tài nhân và Uyển Nhi, giờ đây lại đứng về phía của mình. Người ở trong cuộc, đương nhiên không tránh khỏi khó xử. Nghe những lời này, y không kìm được thở dài: "Bình an? Ta đã một năm không về kinh, hóa ra kinh đô đã bình an suốt một năm. Không lẽ ta thật sự là sao chổi... chẳng trách lúc ở sơn cốc ngoại ô kinh đô,, không ai chịu để cho ta bình an một chút."