๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có một bóng đen đột nhiên lay chuyển, giống như một loại sinh vật nào đó bắt đầu biến dạng, sau đó từ từ và lặng lẽ lui về phía sau, rút về trong một mảng tối lớn, cuối cùng không thể tách rời ra được.
Phạm Nhàn nằm sấp trên một góc của cổng chùa ở phía xa, trên người mặc một cái bạt chống tuyết hai màu trắng đen. Y thu ánh mắt khỏi góc đường bị tượng đá che khuất, nhẹ nhàng thở dài một tiếng thổi ra sương trắng trong đêm tối. Trên lông mày của y ngưng tụ thành mảnh băng mỏng, giờ lách cách vỡ vụn, y mệt mỏi nằm ngửa lên trời, thư giãn cơ bắp toàn thân đang đau nhức khó chịu, ánh mắt nhìn lên vầng trăng bạc cong cong trên bầu trời đêm.
Vuốt ve cái rương cứng rắn bên cạnh, y vô thức lắc đầu, híp mắt lại. Tối nay đã đầu tư nhiều như vậy, chuẩn bị đầy đủ như vậy, mắt thấy đã sắp thể thành công, kết quả lại bị vị Hồng công công kia phá vỡ. Đúng là thất bại.
Y vốn không định sử dụng cái rương này, dù sao thứ này quá mẫn cảm, không đến giây phút cuối cùng thì không thể tùy tiện sử dụng được. Chỉ có điều muốn ám sát loại cường giả đã đứng ở đỉnh cao nhân loại như Yến Tiểu Ất, bàn tay không sờ vào cái rương cứng rắn kia thì trong lòng y không có chút tự tin nào, đây là tăng cường lòng tin, chỗ dựa cuối cùng.