๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn bình tĩnh đi về phía trước, dần dần tiếp cận thềm đá trước từ đường, sau đó nhìn thấy dưới thềm đá, có vẻ như phụ thân đang hạ giọng tranh cái với mấy ông lão. Phạm Nhàn từng gặp mấy ông lão này rồi, biết là đời trước đức cao vọng trọng trong Phạm tộc, có một vị hình như mình phải gọi là gia gia...
Vị gia gia có bối phận cao nhất trong Phạm tộc vẻ mặt âu lo, nhỏ giọng nói với Phạm Kiến: "Diệc Đức... Hành động này không ổn."
Phạm Kiến mỉm cười, nói: "Nhị bá, có gì không ổn?"
Trong mắt vị gia gia kia hoảng sợ, hạ thấp giọng nói: "Đứa trẻ này... Đứa trẻ này..." Lão bỗng ngậm miệng không đề cập tới, chẳng lẽ phải nói thẳng ra trước mặt tộc trưởng rằng con của ngươi có phải là con ruột đâu? Nhưng lão vẫn hoảng sợ, mấy người thế hệ trước trong Phạm tộc ở phía sau cũng hoảng sợ không thôi. Không ai ngờ ngày tế tổ năm nay tổ chức long trọng như vậy, hoàn toàn là vì Phạm phủ lặng lẽ mang theo Phạm Nhàn!