๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Bệ hạ và ta, cả hai đều được nhũ mẫu nuôi lớn." Tĩnh Vương gia bình tĩnh nói, gương mặt sớm đã trở lại vẻ tang thương và yên tĩnh như thường lệ, "Khi đó, Thành Vương phủ không có gì nổi bật, cũng không có chỗ đứng nào trong kinh đô, vì thế hoàng huynh và ta còn có thể tự do chơi đùa xung quanh. Phụ thân ngươi cũng thường xuyên chạy theo chúng ta, hơn nữa... trong cung còn có bạn đọc sách Trần Bình Bình, bốn người chúng ta ngày ngày bầu bạn cùng nhau tuổi ta nhỏ nhất, nên đương nhiên bị bắt nạt nhiều nhất."
"Về sau, hoàng huynh và Trần Bình Bình đã về chơi ở Đạm Châu quê hương của nhũ mẫu, khi trở về, họ vui mừng kể lại việc đã quen biết một cô gái rất thú vị." Tĩnh Vương gia mỉm cười: "Không lâu sau, cô gái đó đã đến kinh đô, tìm tới Thành Vương phủ."
Phạm Nhàn cũng mỉm cười: "Đó là mẫu thân của ta."
"Đúng vậy." Tĩnh Vương gia chậm rãi hồi tưởng, "Nhớ lúc đó ta còn nhỏ, mỗi ngày ta đều lẻn lút chơi cùng mẫu thân ngươi, à, lúc đó ta gọi cô ấy là Diệp Tử tỷ... mẫu thân ngươi rất yêu thương ta, vì vậy ca ca thể để Trần Bình Bình đến bắt nạt ta nữa, như vậy rất tốt."