๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lâu nay vai trò của Ngôn Băng Vân bên cạnh Phạm Nhàn đã khá mơ hồ, hắn phải là một thành viên trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng lại là thân tín của Phạm Nhàn, tham gia hầu hết các hành động của y, đặc biệt là kế hoạch tại Giang Nam năm ngoái, hầu như đều do hắn nghĩ ra. Sau khi hiểu rõ điều này, Phạm Nhàn đã quyết định, tạm thời không nên để Tiểu Ngôn công tử tiếp xúc với những giao dịch cốt lõi thâm sâu nhất giữa mình và Bắc Tề.
Có điều, chuyến đi tới Giám Sát viện lần này lại phát sinh một vấn đề cực kỳ quan trọng và khẩn cấp chưa được giải quyết, làm thế nào để liên lạc với Hồng Trúc? Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, chống tay lên cằm, cau mày nhăn suy ngẫm.
Không ngờ lúc về Phạm phủ y lại nghe được một ý chỉ vô cùng bất ngờ. Y nhanh chóng nhận thức được, muốn xác nhận điều này với Hồng Trúc thì đêm nay chính là cơ hội tốt nhất.
Ý chỉ không phải từ Hoàng đế, mà từ vị Hoàng Thái hậu vẫn thường xuyên giữ im lặng kia. Khánh Quốc dùng chữ hiếu để trị quốc, Hoàng đế là hình mẫu cho vạn dân, vì vậy dù Hoàng Thái hậu có im lặng nhiều đến mấy đi nữa cũng không ai dám coi thường sức ảnh hưởng thực sự của vị lão phu nhân lưng còng này.