๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tang Văn lấy ra một túi giấy dai được bọc kín, đưa cho y và nói: "Tin tức về cục thêu rất dễ thu thập, nhưng... vấn đề ngài muốn điều tra lại khó mà bắt tay vào thực hiện."
Cô cười khổ nói: "Các y quan ở Thái Y viện đều là người cao tuổi, làm sao lại tới chơi ở lầu xanh cho được? Nếu thực sự muốn điều tra Thái Y viện, ta nghĩ bắt tay vào từ trong viện sẽ dễ dàng hơn."
Phạm Nhàn lắc đầu: "Trước đây ta đã nói rồi, đây là việc riêng, tuyệt đối không thể thông qua trong viện... Hơn nữa, tuy các Thái y đều cao tuổi rồi, nhưng học trò của họ thì sao? Họ đều là người trẻ tuổi cơ mà."
Môi của Tang Văn hơi rộng nhưng không chỗ nào khó coi, ngược lại rất tương xứng với khuôn mặt dịu dàng của cô. Cô mở miệng, nói với vẻ cay đắng: "Đám học sinh ở Thái Y viện nhận bổng lộc quá ít, chưa xuất sư là không được phép khám bệnh một mình, thậm chí không được phép vào các quý phủ ở kinh đô... Muốn họ đến Bão Nguyệt lâu, thực sự rất khó."