๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lúc này bầu không khí trong phòng tiếp khách hơi căng thẳng, ba cô gái biết đám nam nhân đang bàn về những việc lớn của quốc gia nên rất biết điều im lặng không nói năng gì.
Lúc này trong mắt Thế tử Lý Hoằng Thành đã không còn chút say sưa nào, cau mày nói: "Hoàng đế Bắc Tề là quốc chủ của một nước, hắn không ham mê nữ sắc, cũng không có bất cứ thói quen xấu nào, đầu óc luôn tỉnh táo tự tin... Người như vậy là nguy hiểm nhất. Tương lai nếu Đại Khánh muốn xuất quân tới phương bắc, điều quan trọng nhất không phải xem xét thực lực của Bắc Tề mà là tâm tính của quốc chủ Bắc Tề ra sao. Nếu bản thân Hoàng đế Bắc Tề không rối lọa, bên phía chúng ta cũng không có biện pháp gì hay."
Nghe câu này, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đồng thời gật đầu.
Trong lòng Phạm Nhàn lại có phần kinh hãi, nhìn cảnh trước mắt, không hiểu sao lại thấy hơi ngạc nhiên. Bộ dáng nghiêm túc của ba vị con cháu Hoàng tộc khiến y không khỏi chấn động, một lúc sau vẫn không nói ra lời. Mãi đến lúc này y mới nhận ra, đối với mình Bắc Tề chỉ là một đồng minh; nhưng trong mắt giới quyền quý trẻ tuổi của Khánh Quốc, Bắc Tề là mục tiêu mà chắc chắn triều đình Đại Khánh sẽ xâm lược và thôn tính.