๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn luôn là người rất cẩn thận rất tự tin, không mấy khi cảm khái như hôm nay. Lâm Uyển Nhi vẫn không thể chen lời, thấy y dần dần thoát khỏi thương tâm ca thán, dứt khoát mỉm cười nhìn y, nghe y tự bộc bạch cõi lòng của mình.
“Nghe ta hát một bài nhé.” Phạm Nhàn đột nhiên nghiêm túc nói.
Lâm Uyển Nhi gật đầu kinh ngạc, một nam nhi đại trượng phu sẽ hát gì đây?
Phạm Nhàn mở miệng hát, tiếng ca trong trẻo mang ba phần chua xót, giọng của y Khâm sai đại nhân hay, nhưng khúc hát rất du dương, trong vẻ đau lòng lại mang ba phần kỳ vọng, như đứa trẻ đứng dưới hái hiên sau cơn mưa chờ mẹ về, lại như đứa bé áo trắng dưới mái hiên chao đảo giữa gió táp mưa sa, đầy bất lực, chỉ biết nắm lấy sợi dây kia, đau thương tới mức khó tả nhưng vẫn nhìn về phương xa.