๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có điều nụ cười trên mặt hắn nhanh chóng thu liễm lại, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng. Ngay lúc này, hắn lại nhớ về một năm trước, ngày mà lực lượng thủy binh của Giao Châu đổ bộ lên đảo tiến hành tàn sát. Hắn nhớ lại những con chim biển ăn xác thối, nhớ lại các huynh đệ hải tặc trên đảo chết không nhắm mắt.
Tuy ngay từ đầu, hắn đã là mật thám của Giám Sát viện, chịu trách nhiệm giám sát và điều tra trên đảo; nhưng sau thời gian dài chung sống với đám hải tặc kia, trong lòng hắn có phần lưu luyến. Bởi vậy, ngày hôm nay, khi đứng trên núi nhìn xuống đoàn xe và tư binh của Minh gia, khóe miệng hắn nở một nụ cười đầy mãn nguyện và tanh máu.
Hôm nay, hắn không giết người, nhưng chắc chắn việc này sẽ khiến cho Minh Thanh Đạt còn đau lòng hơn cả cái chết.
Trong lúc đắm chìm trong suy nghĩ, một đội kỵ binh khoảng hai trăm người, hộ tống vài chiếc xe ngựa, xuất hiện phía đối diện con đường mà Minh gia đang đi.