๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nhưng mà..."
Minh Thanh Đạt có vẻ mệt mỏi phất tay một cái, trong cuộc đàm phán với Chiêu Thương tiền trang hôm nay, tuy hắn tỏ ra tự tin, nhưng lại liên tục lùi bước. Vì thế, trong lòng hắn đã sản sinh một loại hoài nghi về bản thân —— có phải trong một năm qua, sau khi bị Giám Sát viện luân phiên đả kích, lòng tin của mình đã sụt giảm? Liệu có phải sau một lần khi quỳ gối trước Phạm Nhàn một lần, cùng với nhiều lần nhẫn nhịn nhượng bộ, mình đã mất đi một loại dũng khí nào đó, dần quen với việc bị người khác dắt mũi hay không?
Có điều... mình là chủ nhân hiện thời của Minh gia!
Minh Thanh Đạt từ từ nói: "Trong chuyện làm ăn nói giọng làm ăn,, nhưng nếu Chiêu Thương tiền trang đã dùng mánh khóe... vì sao chúng ta lại cứ phải giả vờ như hai tay mình luôn trong sạch?"