๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Minh tứ gia khẽ run rẩy, sau đó nở nụ cười lạnh lẽo, một nụ cười cực kỳ hung ác: "Đại ca, ngươi nói ta không có mặt mũi gặp tổ tiên ư? Năm ngoái ta bị bắt vào đại lao Tô Châu, ngươi không những không cứu ta ra, còn phái người ám sát ta... chẳng lẽ huynh đệ như ngươi thì có mặt mũi đi gặp tổ tiên à?"
Minh Thanh Đạt nhìn chằm chằm vào mắt Minh tứ gia, đáp lời: "Tình huống lúc đó không thể không làm vậy..."
"Ta biết chứ." Minh tứ gia cười như phát điên: "Ngươi muốn cho giới sĩ tử Giang Nam đồng cảm với Minh gia chúng ta, do đó muốn ta chết trong lao ngục... Nhưng ngươi có từng nghĩ tới không? Ta cũng là con cháu của Minh gia! Vì sao lại bắt ta chết? Vì sao ngươi không đi chết đi?"
Vì sao ngươi không đi chết đi?