๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trần Bình Bình cúi thấp đầu hơn, nói: "Bệ hạ vốn đã có quyết định sáng suốt rồi, nô tài chỉ cần tuân theo kế hoạch đã định."
Hoàng đế im lặng một hồi lâu, chậm rãi nói: "Mấy tháng trước, cũng ở nơi này trẫm đã nói với ngươi , trẫm muốn đùa giỡn với bọn chúng... có điều, dẫu sao nó vẫn là muội muội mà trẫm yêu thương nhất, những đứa trẻ kia dù sao cũng là con trai của trẫm, cho nên trong lòng trẫm luôn có ba phần không đành lòng. Nhưng đến giờ phút này, cho dù không đành lòng cũng phải hành động."
Trần Bình Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt không hề thay đổi nhưng sâu thẳm trong lòng lại dâng lên, một cảm giác kỳ quái. Để Hoàng bệ hạ thật sự quyết tâm, ông đã làm rất nhiều điều, chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng chờ được tới khoảnh khắc Hoàng đế mở miệng.
"Ngươi ở ngoài cung, trẫm ở trong cung."