๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lá thư chỉ có một câu, viết một cách trần trụi như một lời cảnh cáo, thậm chí còn giống như một loại uy hiếp. Bên phía Bắc Tề cũng thấy hoang mang, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Phạm Nhàn tức giận đến vậy.
Đương nhiên bọn họ không ngờ tới, nguyên nhân của tất cả những thứ này chỉ bởi vì Phạm Nhàn tính toán sai năm, ý của anh là muốn cảnh cáo các vị nương tử quân phương Bắc về chuyện căn miếu đổ nát kia, y đã biết rồi.
Lông mày Tiểu Hoàng đế Bắc Tề nhíu lại, lạnh lùng nói: "Năm ngoái trẫm thông qua tay Vương Khải Niên tặng hắn một thanh kiếm tốt, cho dù hắn nhìn thấu việc này, không cảm kích trẫm thì thôi, vì sao lại gửi thư đe dọa tiểu sư cô?"
"Đại Ngụy Thiên tử kiếm?" Tư Lý Lý che miệng cười thản nhiên, ánh mắt lóe sáng, "Hay là Đại Ngụy thêm tử kiếm?" (~kiếm thêm con)