๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhìn vị thái giám kia ngẩng mặt lên, Thái tử giật mình, lập tức nhíu mày châm chọc: "Một tòa Đông Cung hơn trăm người, giờ chỉ còn mỗi ngươi sống sót."
Vị thái giám này không phải ai khác, chính là tổng quản thái giám Đông Cung trước đây, Hồng Trúc. Gương mặt Hồng Trúc lộ vẻ áy náy, cúi đầu không nói lời nào. Sự việc đến nước này, tất cả hạ nhân của Đông Cung đều bị Hoàng đế hạ chỉ diệt khẩu, chỉ mình hắn còn sống, đã là bằng chứng nói rõ tất cả chân tướng.
Tuy Hồng Trúc chưa bao giờ mật báo cho Hoàng đế, nhưng hắn đã tiết lộ một số bí mật với Phạm Nhàn. Có lẽ chính vì điều này nên mọi chuyện mới diễn ra. Vì vậy, biểu hiện áy náy trên gương mặt của Hồng Trúc không phải là giả. Những ngày ở Đông cung, Hoàng hậu và Thái tử đều đối xử với hắn không tệ, đặc biệt là Hoàng hậu luôn rất dịu dàng với hắn. Trong những ngày qua, theo mệnh lệnh của bệ hạ, hắn đã âm thầm phục vụ và giám sát Hoàng hậu, nhìn vị quốc mẫu đắn chìm trong nỗi thất vọng sâu sắc rồi đến tuyệt vọng, ngày đêm uống rượu quên đi nỗi buồn, trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm xúc không đành lòng.
Thái tử lẳng lặng nhìn hắn, bỗng dưng nở nụ cười khổ, tự nhủ: "Ban đầu cứ tưởng ngươi đã đắc tội với Phạm Nhàn, cho nên phụ hoàng mới đưa ngươi đến đây. Hóa ra... bản cung đã quên, chung quy thì ngươi vẫn là người từ Ngự Thư phòng đi ra... Rốt cuộc ngươi và Đạm Bạc công có thù oán thật không?"