๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mấy ngàn quân cấm được bố trí phòng vệ dưới chân Đại Đông sơn. Người theo Hoàng đế lên tế trời là Hồng lão thái giám, Phạm Nhàn, Thượng thư bộ Lễ và một số quan viên khác, ngoài ra còn có mấy tên thái giám tùy tùng. Hơn trăm Hổ Vệ cũng cảnh giác phân bố xung quanh Hoàng đế, chỉ có điều họ không đi theo bậc thềm đá mà theo con đường nhỏ trong núi, khó khăn hơn một chút.
Những bậc đá này đúng là thử thách rất lớn về nghị lực và tinh lực của mọi người, dân chúng đều gọi thềm đá dài dằng dẵng này là thang lên trời, chỉ khi leo lên được, mới chứng tỏ được thành tâm, mới có thể dựa vào sức mạnh diệu kỳ của Đông Sơn Thần miếu để chữa bệnh.
Nhưng hành trình hôm nay không phải là dân chúng đi cầu Thần, những Hổ Vệ đi trên bậc đá vẫn còn đủ sức lực, ngay cả những tên thái giám kia dường như cũng còn dư lực. Song đám Thượng thư bộ Lễ và Nhâm An đều sắp không chịu nổi nữa, không kiêng kỵ gì trước mặt bệ hạ, ai nấy ôm eo, thở hổn hển.
Từ nhỏ Phạm Nhàn từ nhỏ đã quen leo núi nhảy vách, vì thế đương nhiên cầu thang đá vạn bậc này không thể làm khó y, thậm chí còn không thở một tiếng nặng nề. Y chú ý đến những người xung quanh, phát hiện những thái giám đi theo bên cạnh Hoàng đế lại cử động như thể không có gì khó nhọc, không khỏi âm thầm kinh ngạc. Hồng lão thái giám thì đương nhiên là quái vật rồi, Diêu thái giám có võ công thì y cũng biết, nhưng ngay cả thái giám bưng trà rót nước cũng là cao thủ, khiến y không thể không cảm nhận rõ ràng, bên cạnh Hoàng đế quả nhiên là nơi đầm rồng hàng hổ.