๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thậm chí bệ hạ còn hiếm khi ra khỏi hoàng cung, Phạm Nhàn chỉ biết một lần nhìn thấy bệ hạ ở ngoài Thái Bình biệt viện.
Hoàng đế dừng lại một chốc, mỉm cười nói: "Lý do thứ ba rất đơn giản, trẫm muốn cố ý cho Vân Duy một cơ hội, xem xét xem Quân Sơn hội kia... có sự đủ năng lực loại bỏ một vị quân vương như trẫm hay không."
Phạm Nhàn lắc đầu nói: "Như thần đã từng nói, có cần phải liều lĩnh đến thế không? Có cần phải tới đây không? Bệ hạ là chủ nhân của thiên hạ, chỉ cần một ý chỉ thôi, những gì còn lại của Quân Sơn sẽ lập tức sụp đổ, đâu đáng nhắc tới ."
"Thật sao? Nhưng còn Diệp Lưu Vân?" Hoàng đế mỉm cười, lông mày dần giãn ra.