๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong một biệt viện yên bình của hoàng thất, một thị vệ đang tuần tra ngoài cửa sổ, tựa như mắt mù tai điếc, không thể nghe hay thấy bất cứ điều gì. Trong lúc này, đối tượng trông coi đặc biệt của hoàng thất - Trưởng công chúa đang bí mật bàn bạc gì đó với thân tín của mình.
"Hắn quá đa nghi, vì vậy không cần phải bày mưu gì cả, hắn nhảy ra chủ động thiết kế." Lý Vân Duệ nói chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Hơn nữa, hắn rất tự đại, tự đại đến mức có thể tương kế tựu kế... kế sách chó má gì chứ, thực ra chỉ là hắn tự chơi với mình mà thôi."
Cô ả đột ngột mở mắt, nói: "Có điều... bản cung sợ ca ca cảm thấy cô đơn nên đành phải chơi đùa với hắn một chút. Ám sát ở Đại Đông Sơn... dường như đã trở thành một việc có vẻ rất hoang đường. Hắn biết ta muốn giết hắn, chờ ta tới giết; ta biết hắn chờ ta tới giết nhưng vẫn phải tới giết hắn. Đúng là thú vị."
Viên Hoành Đạo nghe câu nói vòng vo này, nhìn nụ cười điềm nhiên trên khóe môi Trưởng công chúa, nhưng lại chẳng thấy thú vị chút nào, ngược lại trong lòng dâng lên ý lạnh, biết rõ trên Đại Đông sơn là một cái bẫy, nhưng Trưởng công chúa nghĩa chẳng từ nan nhảy thẳng vào. Chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng vị Đại tông sư Diệp Lưu Vân có thể thay đổi thế cục cả thiên hạ hay sao?