๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bệ hạ suy nghĩ đúng là rất sâu xa. Trong lòng Phạm Nhàn đột nhiên máy động, không còn lo lắng như trước nữa. Nếu bệ hạ đã có thể lợi dụng mình, thế thì sao lại không có kế hoạch ứng phó với tình cảnh nguy hiểm nhất này?
Hoàng đế mỉm cười nói: "Trẫm từng nói với Cung Điển, bản lĩnh trèo tường của ngươi, rất có phong... rất mạnh, hơn trẫm rất nhiều."
Phạm Nhàn nhìn vách núi như vực sâu dưới chân, xoay cổ, nói một câu đùa hiếm thấy: "Có đứa con vượt tường, chỉ tiếc đêm nay trăng sáng quá."
"Trăng có khi tròn khi khuyết, đây là lời ngươi đã từng nói." Hoàng đế ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Trẫm không thể đoán trước mọi chuyện sẽ xảy ra, nhưng trẫm biết, ánh trăng không thể nào mãi mãi sáng như vậy được."