๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nước biển làm tóc y bay tán loạn như tảo biển. Giữa đống tảo biển kia, con ngươi trên gương mặt trắng bệch của y lóe lên một chút cảm xúc phức tạp. Trên mặt biển, mũi tên của Yến Tiểu Ất vẫn đang chờ đợi Phạm Nhàn, y không thể nào nổi lên vào lúc này.
Về phần vị Đại tông sư đang cưỡi thuyền vượt sóng kia, một đòn không trúng mục tiêu, chắc không còn hứng thú ra tay với mình nữa.
Không biết đã chìm dưới đáy biển bao lâu, làn da bên tay bám vào đá ngầm đã cảm thấy có điều gì không bình thường. Mặc dù y trợn trừng mắt nhìn mặt biển phía trên, nhưng vẫn cách nào thoát khỏi tình thế nguy hiểm này. Bây giờ, y mới thực sự hối tiếc về việc hôm trước... đáng lẽ nên mang theo cái rương kia. Nếu có nó bên cạnh, làm sao đến mức bị mũi tên của Yến Tiểu Ất áp chế tới mức khó lòng trốn thoát.
Nhắc tới điều này chỉ chứng tỏ sau khi Phạm Nhàn chuyển sinh, người mà y cảnh giác nhất vẫn là Hoàng đế Khánh Quốc. Có thể đây chỉ là ám ảnh của lịch sử còn đọng lại, hoặc chỉ là một chút tiềm thức trong trực giác của y, nhưng y lại không muốn để lộ lá bài cuối cùng của mình trước mặt Hoàng đế.