๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn không có thời gian quan sát dị tượng trên cây kia, cũng không có thời gian vui mừng vì mình không bỏ cái rương trên lưng, ngay cả máu tươi ở khóe môi y cũng không lau được, đã bắt đầu chạy trốn một lần nữa. Dựa vào chân khí bá đạo của bản thân, chèo chống thân thể mệt mỏi, chạy như điên về phía đỉnh núi.
Từ lúc Yến Tiểu Ất biến mất trong ống ngắm, không đến năm giây sau đã mò vào trong phạm vi trăm trượng quanh mình, loại thân pháp này, khả năng hành động khủng khiếp này, thật sự khiến Phạm Nhàn phát lạnh.
Chỉ chốc lát sau, Yến Tiểu Ất mặc một bộ giáp nhẹ, uyển chuyển như thiên thần hiện thân phía sau gốc đại thụ này. Chỉ có điều lúc này trên người hắn dính đầy bùn đất, trông vô cùng chật vật.
Yến Tiểu Ất lạnh lùng quan sát trong chốc lát, sau đó lại tiếp tục truy đuổi. Nhưng bước chân vừa di chuyển, hắn lại vô thức lần nữa nằm rạp xuống trong bụi cỏ.