๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Lưu Vân từng bước đi lên núi, không ai ngăn cản. Lão đứng im lặng trước điện thờ, không nói một lời. Trên đỉnh núi, các quan viên đang cử hành nghi lễ bao gồm cả Thượng thư bộ Lễ và Nhâm Thiếu An đều không tự chủ được cúi người hành lễ trước vị Đại tông sư của Khánh Quốc này.
Chỉ có Khánh Đế vẫn như trước, đứng thẳng trước mặt Diệp Lưu Vân. Bên cạnh Hoàng đế, Hồng lão thái giám luôn cúi mình, nhưng ai cũng biết lão vẫn thường như thế, giống như đang nhìn kiến bò dưới đất, chứ không phải tỏ ý kính trọng Diệp Lưu Vân.
"Sao lại nói là muộn?" Diệp Lưu Vân nhìn Hoàng đế thở dài, giọng nói đầy bất đắc dĩ và tiếc nuối. "Lần này bệ hạ tế trời, chẳng lẽ đã nhận được thiên mệnh?"
"Thiên mệnh đều nằm trong trẫm, trẫm không ngại khó khăn, vượt ngàn dặm đến Đại Đông sơn, chắc chắn sẽ làm theo ý mình." Hoàng đế lạnh lùng đáp.