๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn gật đầu, không nói gì thêm. Trương Phương tự Đức Thanh, thống lĩnh mười ba Thành Môn ti, người được mọi người kính trọng vì đức độ và lòng trung thành, hóa ra lại là người của Trưởng công chúa. Sự thật này đủ làm người ta giật mình, nhưng không thể tăng thêm chút buồn rầu nào trong cõi lòng đầy bất đắc dĩ của Phạm Nhàn.
Ngôn Băng Vân vẫn chưa quay lại, cả quan viên trong viện phụ trách giám sát cũng vắng bóng, chắc chắn đã xảy ra vấn đề ở cổng thành.
Điều đáng tiếc là Viên Hoành Đạo tỉnh dậy quá muộn.
Phạm Nhàn thở dài trong lòng. Bình minh đã cận kề, Thành Môn ti của kinh đô đã mất, đại quân hai họ Diệp, Tần không biết từ lúc nào đã vào thành. Trong hoàn cảnh nguy cấp này, dù trong đầu Phạm Nhàn không nghĩ tới Viên Hoành Đạo, nhưng khi nhìn các đại thần nghỉ ngơi trong Thái Cực điện, y chợt nhớ lời nhắn nhủ của nhạc phụ khi còn ở Ngô Châu.