๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tiếng bước chân vội vã vang lên trên hoàng thành, vài binh sĩ mặc giáp chạy tới trước mặt hai người, quỳ xuống một gối và nói vài câu. Phạm Nhàn đứng sau lưng Đại hoàng tử, thản nhiên lắng ngh, trong lòng không hề bất ngờ. Sau cả đêm tìm kiếm họ đã bắt được Hoàng hậu nhưng vẫn chưa tìm thấy Thái tử, còn binh lính được cử đến quý phủ hai họ Diệp và Tần cũng trở về tay không.
Giống như khi Trưởng công chúa từng phái người vây quanh Phạm phủ, nhưng cuối cùng cũng bất lực mà trở về. Những nhân vật thế hệ trước, cho dù bây giờ không còn sức mạnh như xưa, nhưng họ vẫn nhìn nhận rất rõ ràng về những biến động của tình hình. Đặc biệt là hai họ Diệp và Tần đã quyết tâm nắm tà dài váy áo của Trưởng công chúa để tạo phản, làm sao lại để Phạm Nhàn bắt được bất cứ con tin nào có ích.
Các giáo đầu khác đã tường trình lại tình hình phòng thủ trong kinh đô cho Đại hoàng tử. Đại hoàng tử nghe xong, khẽ nhíu mày, vẫy tay cho họ lui ra rồi quay sang nói với Phạm Nhàn: "Tình huống trước mắt là, nếu bây giờ chúng ta rút vào trong hoàng cung theo kế hoạch... có nghĩa là sẽ giao lại toàn bộ địa thế bên ngoài hoàng cung cho chúng. Khi quân phản loạn đã bố trí xong, vây quanh cung điện này, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào lật ngược thế cờ."
Phạm Nhàn nhìn hắn.