๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại hoàng tử nhíu mày, thân là đại soái của Tây Chinh quân, hắn có lòng tôn trọng tự nhiên đối với truyền thống quân đội của Khánh Quốc, mặc dù cực kỳ căm ghét đám kỵ binh kia lẳng lặng khoe mẽ trước cung điện, nhưng cũng chẳng nghĩ tới chuyện làm gì, hơn nữa vị trí đứng của chúng rất khó bắn trúng.
Phạm Nhàn nói một cách dứt khoát: "Ta không phải quân nhân, cũng chẳng hiểu vinh quang, ta chỉ biết đây là lúc ngươi chết ta sống. Giờ mà đứng trước mặt ta, thì đó là..."
Một câu nói chưa dứt, tay y đã vung xuống, nỏ thủ thành đã im ắng bao năm trong tháp canh hoàng thành bỗng phát ra tiếng kêu thảm thiết, như muốn đánh thức những oan hồn từng chết trong cung.
Cạch... Tiếng cơ khí vang lên, một mũi tên to bằng cánh tay lao ra như chớp, bay theo đường đạn đã định sẵn.