๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn mỉm cười nói: “Đó là Cung Điển... Hắn làm Phó thống lĩnh cấm quân đã nhiều năm, hiểu biết về cơ chế bắn nỏ thủ thành hơn chúng ta. Huống hồ, bản thân hắn ta là cao thủ bát phẩm, với thân phận cao quý của một tướng quân nhưng vẫn dũng cảm liều mình cướp cờ, lòng dũng cảm đó thực đáng để người khác khâm phục.”
Đại hoàng tử khẽ nhíu mày, nói: “Vậy là Cung Điển... Chẳng trách... Từ nhỏ hắn ta đã chăn ngựa ở biên thùy Định Châu , kỹ năng cưỡi ngựa học từ người Hồ, được xưng là số một trong quân đội.”
Đây không phải lần đầu Phạm Nhàn nghe về lai lịch của Cung Điển. Y lặng lẽ nhìn về phía trung tâm doanh trại của quân phản loạn, thấy rằng phần lớn tướng lĩnh xung quanh Thái tử đều là người nhà họ Tần, còn nhà họ Diệp ở Định Châu thì chỉ có một mình Cung Điển xuất hiện.
Cung Điển, từng là Phó thống lĩnh cấm quân kiêm thị vệ đại thần dưới thời Khánh Đế. Một người từng được Khánh Đế tin tưởng, nhưng vì Hoàng đế nghi ngờ họ Diệp, đã lợi dụng sự kiện Huyền Không miếu miếu để bịa đặt lý do vu oan giam Cung Điển vào ngục.