๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Nếu hôm nay do lão nhị chỉ huy, chắc đã là mưa tên rồi. Tuy Hoàng hậu không thân thiện bằng Thục Quý phi, nhưng tính mạng của bà ta quý hơn, bởi vì con trai bà ấy mạnh hơn..."
"Cho dù không bắn tên, phản quân vẫn sẽ tấn công..." Phạm Nhàn cúi đầu nói: "Ngươi đi chuẩn bị chút đi, ta cần suy nghĩ một vấn đề."
Đại hoàng tử liếc nhìn hắn, ra lệnh bảo vệ Tam hoàng tử, rồi nhìn Thái hậu mà không nói gì, trong lòng đầy ngờ vực nhưng không tiện hỏi, bèn rời đi.
Phạm Nhàn buông tay Tam hoàng tử, nắm lấy bàn tay già nua hơi cứng đờ của Thái hậu, đi sang bên trái vài bước, giống như một đứa cháu hiếu thảo dìu lấy bà nội, để Thái hậu trong bộ phục hình phượng màu vàng rực rỡ xuất hiện lên trên tường thành, giống như ngọn đuốc sáng treo giữa bầu trời buổi sớm, chiếu vào tầm mắt tất cả quân phản loạn.