๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Cho nên ngài bắt Uyển Nhi và Đại Bảo, không chịu buông tha chút nào." Phạm Nhàn cắt ngang lời nói của ả.
"Hai năm trước ta đã nói, tuy bề ngoài ngươi rất mạnh mẽ nhưng thực chất rất yếu đuối." Lý Vân Duệ chậm rãi nói: "Ngươi quan tâm tới quá nhiều người trên đời, toàn thân là điểm yếu. Ta chỉ cần bắt một người, ngươi sẽ không thể lật mình... Nếu không, tại sao giờ phút này ngươi không ở lại kinh đô mà lén lén lút lút đến đây?"
Phạm Nhàn cúi đầu, sau một hồi lặng lẽ mói nói: "Phải thừa nhận, ngài nhìn người rất chính xác. Người thân ta quan tâm quá nhiều, khiến việc làm của ta gặp nhiều bất tiện."
"Giả sử với Uyển Nhi. Ngài có thể dùng sinh mệnh của con gái ruột mình để uy hiếp con rể, còn ta thì không thể. Trái lại, vì sinh mệnh của Uyển Nhi, ta sẵn sàng hy sinh bản thân. Mười ngày qua ta đêm ngày dày vò, cuối cùng cũng phải thừa nhận điểm này."