๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Cho dù bốn lão già kia cùng hoàng huynh qua đời, ta đâu quan tâm ai sẽ ngồi lên ngai vàng? Việc Thừa Càn không thể lên ngôi khiến ta hơi thất vọng, nhưng những trở ngại nhỏ nhặt đó chẳng đáng kể." Trưởng công chúa liếc Phạm Nhàn, mỉa mai: "Năm đứa con trai của bệ hạ, ngoài lão tam còn nhỏ tuổi, bốn người còn lại, kể cả lão nhị vô dụng nhất, đều có thể dẫn dắt Đại Khánh chinh phục thiên hạ."
"Đưa Tứ Đại tông sư chôn cùng bệ hạ." Trên mặt Trưởng công chúa hiện lên vẻ tự hào và điên cuồng: "Ta tin Hoàng thượng sẽ hài lòng khi có bốn vệ sĩ như thế trên đường xuống cõi âm. Ban thiên hạ rộng lớn cho con trai của hoàng huynh, ta cũng coi là đã đền đáp xứng đáng cho hắn."
"Vậy còn ngươi?" Phạm Nhàn khàn giọng nói. Giờ y mới thực sự hiểu tại sao phụ thân và Trần Bình Bình luôn nói người phụ nữ này là loại điên rồ, một kẻ điên rồ... Quả thật, gây ra bao nhiêu rắc rối nhưng ả chẳng màng ai sẽ sống sót sau trận chiến ở kinh đô, ai sẽ đăng cơ. Bởi chúng vẫn là hậu duệ họ Lý, vẫn là con trai của bệ hạ.
"Ta?" Trưởng công chúa nhìn Phạm Nhàn như nhìn một kẻ ngu xuẩn, thong thả nói: "Bụi bặm dưới mặt đất và sao băng trên bầu trời, ngươi muốn trở thành cái nào? Con người sinh ra trên đời, chỉ cần tỏa sáng ánh hào quang riêng là đủ. Thiên hạ nông cạn, sử sách hồ đồ, những kẻ như hoàng huynh chỉ thích thể diện, cuối cùng vẫn cần ta giúp đỡ."