๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nếu thời gian là một cỗ máy có thể tính toán chính xác, điều khiển tự do chiều hướng đi tới lui, thì xin hãy để chúng ta cùng đi theo bức tranh dịch chuyển của thời gian, bắt đầu từ chiều ngược lại, quay trở về không gian thời gian ban đầu trên Đại Đông Sơn, để chiêm ngưỡng chiếc áo vàng ướt đẫm, thanh kiếm bén nhọn kia, quan sát người đàn ông trung niên mà lưỡi kiếm chĩa tới và nhìn về những người khác đứng giữa cơn mưa.
Tạm dừng, rồi kim giây nhẹ nhàng vùng vẫy, lướt qua ô vuông đầu tiên.
Theo điều khiển của Tứ Cố Kiếm, thanh trường kiếm đang lơ lửng trong không trung bỗng phóng ra, vẽ một đường cong quanh thân mình, nhắm thẳng vào lưng Khánh Đế!
Lúc này, Diệp Lưu Vân đã đến bên cạnh Khánh Đế, đôi tay trắng ngần như ngọc bích duỗi thẳng ra.