๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tay phải lạnh lẽo của Lý Vân Duệ siết chặt bàn tay con gái, nở nụ cười khó nhọc. Lần cuối cùng giơ tay lên, vuốt nhẹ lọn tóc bên tai, dường như muốn giữ lại vẻ đẹp rực rỡ nhất khi rời bỏ thế gian.
Đầu ngón tay ả lướt qua đóa hoa xanh đầy đẹp đẽ mà thê lương kia, nở một nụ cười mỉa mai nơi khóe môi.
Không rõ ả đang cười ai. Có lẽ là cười người vừa còn ôm mình trong lòng, nhưng thấy Uyển Nhi là lạnh lùng đẩy ả xuống cỏ; hoặc nhớ lại đêm mưa giông trong cung điện, đứa cháu trai sợ hãi nhưng đầy tình cảm kia; hoặc là ký ức tuổi thơ xa xưa.
Sau đó ả khinh miệt, thốt ra ba chữ cuối cùng trên cõi đời này: