๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đây là lần đầu y thực sự trải nghiệm chiến tranh, chứng kiến từng cảnh tượng bi thương hiển hiện trước mắt, cuối cùng y mới thực sự hiểu được, chuyện đào mồ xem xác thời thơ ấu không thực sự rèn luyện tinh thần đến mức thái thượng vô tình.
Sâu thẳm nội tâm, y lại nhắc nhở chính mình lần nữa: Trên đời này không có chiến tranh nào tốt đẹp, cũng chẳng có hòa bình nào xấu xa. Thỏa thuận giữa mình và Hải Đường năm Khánh Lịch thứ năm, y nhất quyết phải thực hiện, cho dù phải đối đầu với một kẻ thù hùng mạnh chưa từng thấy.
"Chắc chắn Khánh Dư đường đã bị thiêu rụi." Phạm Nhàn nghĩ thầm. Để tránh nghi ngờ về sau, tất nhiên các ngôi nhà xung quanh cũng phải bị ảnh hưởng. Trong loạn lạc, biết bao nhà cửa kinh đô sẽ bị đốt phá cướp bóc, chắc sẽ không khiến nhiều người chú ý.
Đúng lúc đó, một kỵ binh từ hướng tây bắc phi nước đại đến, làm xao động màn đêm mới yên tĩnh không lâu. Binh lính trong hoàng thành đều cảnh giác, ngay cả các cấm quân kiệt sức cũng cố gắng cầm vũ khí. Cho đến khi họ nhận ra người tới mặc quan phục Giám Sát viện.