๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y từng vô số lần suy đoán, rất tiếp cận với chân tướng ấy. Nhưng y không dám hỏi, thậm chí Trần Bình Bình cũng không dám hỏi. Hơn nữa, Trần Bình Bình còn lạnh lùng cắt đứt mọi liên hệ với y, không cho y cơ hội nào để thắc mắc.
Trong lòng Phạm Nhàn vẫn còn mối nghi hoặc, nên y âm thầm chuyển trọng tâm của mình về Bắc Tề, đối với Khánh Quốc vẫn luôn có một cảm giác e ngại. Hôm nay, có vẻ như mối nghi hoặc ấy sắp được hé mở, lộ ra bên trong là chân tướng u tối. Vì thế, y im lặng, nhìn phụ thân cười nói: "Nếu quả thực là Tần gia dính líu đến việc này, hôm nay cũng coi như đã chịu báo ứng."
Y lo phụ thân mình sẽ suy nghĩ theo hướng đó, liên tưởng đến những điều mà y từng lo sợ, bèn vội vàng nói: "Bệ hạ sắp quay về kinh đô, lúc trước đây triều đình vẫn đang chuẩn bị hậu sự cho Bệ hạ, không biết thay đổi như thế nào đây. "
Phạm Kiến hơi sững sờ rồi bật cười: "Việc này tự có bộ Lễ lo liệu. Sao con lại bận tâm nhiều thế?"