๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Vừa nghe vậy, Phạm Nhàn lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ban ngày bận rộn việc giết người cứu người, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ vào ban đêm yên tĩnh, máu lửa đã tan, hắn lập tức nghĩ đến sau khi Diệp gia giúp bệ hạ lập đại công sẽ gặp rắc rối lớn.
"Đại soái rời kinh đô truy kích, sai mạt tướng đưa tiểu thư về phủ. Nào ngờ tiểu thư cương quyết không chịu..." Cung Điển túc trực ở Chính Dương môn từ chiều đến giờ, tới tối lập tức va phải rắc rối lớn. Hắn biết trong hoàn cảnh kinh đô hiện giờ, có lẽ chỉ Phạm Nhàn mới xử lý được việc này, mà cũng đủ tư cách xử lý chuyện của hoàng thất, nên cũng không ngại ngùng mà trình bày vấn đề.
Phạm Nhàn vẫn lặng thinh nhìn Cung Điển, để mặc hắn nói, trong mắt không hề khinh bỉ hay mỉa mai, nhưng khiến Cung Điển cảm thấy bất an và xấu hổ vô cớ.
Phạm Nhàn hít sâu một hơi, không nói gì thêm. Trong sự việc này, có lẽ người đau khổ nhất là Uyển Nhi và bằng hữu chốn khuê phòng của nàng là Diệp Linh Nhi. Thê tử của y đau buồn vì mất mẹ, còn nỗi oán hận của Diệp Linh Nhi cũng chẳng kém gì.