๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong khoảnh khắc ấy, Phạm Nhàn nhận ra một điều: cung điện này, kinh đô này, và đất nước này, vốn là nơi y sinh sống hai mươi năm qua, y đã hình thành tình cảm sâu nặng với nơi đây. Cho dù cung điện lạnh lẽo, kinh đô từng phản bội biết bao người, đất nước từng mắc sai lầm nghiêm trọng, nhưng nơi đây vẫn mãi là quê hương của y.
Y luôn xem mình là người Khánh Quốc, trước khi mọi sự thật được phơi bày rõ ràng, y không sẽ từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình, sẽ luôn cố gắng bảo vệ bình yên cho mọi người trên đất nước này, giống như những gì y đã làm suốt những năm qua.
Khi nhiều người đã khuất, y càng phải sống tốt hơn. Trừ phi... có kẻ không mong y tiếp tục sống.
o O o