๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuy nhiên, Hoàng hậu đã chết, nữ nhân năm ấy cũng đã khuất, Thái hậu đã mất, Trưởng Công chúa từng đồng hành hai mươi năm, hiến dâng tuổi thanh xuân cho ngài cũng đã qua đời. Thái tử không còn, Nhị hoàng tử cũng vậy, tất cả mọi người đều đã ra đi.
Chỉ còn lại một mình Hoàng đế, một mình trơ trọi.
Ánh mắt Khánh Đế lạnh băng nhìn xuống bức thư, ngón tay hơi run rẩy. Tờ giấy tan thành bụi trắng trượt khỏi tay, bị làn gió thu thổi tán loạn khắp nơi như những bông tuyết lạnh lẽo.
Đôi mắt hắn thoáng chút đau xót, lông mày nhíu chặt. Lời trăn trối cuối cùng của hai đứa con trai như mũi tên xuyên thấu trái tim vị đế vương. Những sợi bạc trên thái dương càng nhiều thêm, ánh mắt dần mờ đi, khóe miệng thoáng ướt. Nhưng thân hình của hắn vẫn thẳng tắp, kiên cường như núi.