๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Nhưng thấy thiếu gia vào phòng mà không liếc mắt tới đứa bé trong tay Liễu thị, mà đi thẳng đến bên giường, lòng Tư Tư cũng bắt đầu đoán già đoán non. Không lẽ sinh con gái nên thiếu gia không vui? Đôi mắt cô lập tức ảm đạm đi đôi chút.
Cho dù tâm tư của Phạm Nhàn có linh mẫn tới đâu, nhưng vẫn không hiểu hết suy nghĩ của mấy nữ nhân trong gia đình. Thấy vẻ mặt cô, y tưởng cô buồn vì lúc sinh con không có ai bên cạnh, nên mỉm cười định an ủi vài câu.
Y có thể không hiểu, nhưng Lâm Uyển Nhi chắc chắn sẽ hiểu, và Liễu thị cũng sẽ hiểu. Khi thấy Liễu thị ôm đứa bé đi về phía giường, Uyển Nhi nhẹ nhàng mỉm cười, ra hiệu với Phạm Nhàn: "Mau ra xem tiểu nha đầu kìa."
Phạm Nhàn giật mình, quay đầu lại thấy ánh mắt hơi trách móc của Liễu thị, mới hiểu ra vấn đề. Tự trách bản thân hơi vô tâm, y nhận lấy đứa bé từ vòng tay Liễu thị, dịu dàng và cẩn thận ôm trên tay, nhìn kỹ và thấy đứa bé trong tã...