๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên cạnh, nhũ mẫu cúi đầu im lặng, không dám lên tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, nhũ mẫu có vấn đề gì đâu? Lão Phạm gia các ngài có thể thịnh vượng như vậy, không phải nhờ tổ tiên ở Đạm Châu từng nuôi con cho hoàng tộc hay sao? Lão ma ma trong nhà lại cảm nhận được ý nghĩa khác, trố mắt nhìn thiếu gia, nghĩ bụng: Không lẽ thiếu gia định để di nãi nãi tự tay nuôi nấng tiểu thư sao? Điều này vi phạm quy tắc nhiều lắm, ngày mai nhất định phải nói với lão gia và thái thái.
Phạm Nhàn không biết trong lòng bà lão nghĩ gì, cũng chẳng mảy may quan tâm. Hắn Yvất vả sống ở đời này hai mươi năm, nếu phải bận tâm đến việc người ngoài xen vào cách nuôi dạy con gái, vậy thì cuộc đời này thật vô nghĩa.
Lại ngồi bên cạnh Tư Tư nói vài câu, thấy cô đã hơi mệt, cố mở to mắt nói chuyện, Phạm Nhàn không đành lòng, mỉm cười bảo: "Đi ngủ đi, nhớ lại những năm còn ở Đạm Châu, nàng còn lười biếng hơn ta nữa."
Thấy vẻ do dự của Tư Tư, Phạm Nhàn tiếp: "Ở kinh đô vài năm, nàng đúng là lơ mơ thật rồi. Hồi nhỏ ta đã nói, cho dù sinh con trai hay con gái cũng như nhau, mặc dù không phải quốc sách, nhưng là gia quy."