๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lâm Uyển Nhi bật cười, biết tướng công đang cố ý trêu đùa mình. Nghĩ đến sự chu đáo của y, lòng cô lại thêm buồn bã. Phạm Nhàn chỉ đùa thôi, trong cung biết bao người chết, hai vợ chồng đâu có tâm trạng làm chuyện đó. Y đứng dậy, bê chậu nước ấm đặt trước giường, trực tiếp cởi giày của Uyển Nhi, khiến cô giật bắn mình.
"Để ta rửa chân cho nàng, mấy ngày qua chạy loanh quanh trong ngoài cung, chắc là khổ lắm." Phạm Nhàn cúi đầu, đặt đôi chân trần của thê tử vào chậu, múc nước ấm lên nhẹ nhàng xoa bóp.
Lâm Uyển Nhi nhìn mái đầu Phạm Nhàn, cảm nhận làn hơi ấm từ đôi chân lan tỏa lên, lòng chợt thắt lại, nước mắt lăn dài trên má mà không phát ra tiếng động. Phạm Nhàn vẫn cúi đầu, dù không ngẩng lên nhưng biết thê tử đang khóc. Y hiểu nỗi đau của thê tử, nhưng không tìm được lời an ủi nào, chỉ biết im lặng rửa chân cho cô, trong lòng cũng đầy chua xót.
Tiếng nước dần im bặt, Phạm Nhàn sau vô số ngày mệt nhọc, tinh thần kiệt quệ, hai tay nắm lấy đôi chân trần của Lâm Uyển Nhi, tựa vào đầu gối cô mà chìm vào giấc ngủ say sưa, ngủ rất yên bình, giống như một đứa trẻ. Lâm Uyển Nhi thương yêu vuốt nhẹ khuôn mặt y, vết lệ trên khóe mắt dần khô, thì thầm: "Có chàng sẽ không khổ."