๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ngươi có phải đại thần trong Môn Hạ Trung Thư đâu, trẫm gọi ngươi lúc nào?" Hoàng đế liếc nhìn y, nói: "Mới có con mà đã vô tâm như vậy, đâu có phong thái người cha."
Phạm Nhàn giật mình, bấy giờ mới hiểu ý bệ hạ, chắc là muốn mình về nhà chăm con gái. Đây vốn là điều y mong muốn, nhưng nghe Hoàng đế quở trách nghiêm khắc, trong lòng không khỏi ảm đạm, thầm nghĩ việc làm cha này, dù là lần đầu nhưng chắc chắn ta sẽ làm tốt hơn Hoàng đế, chỉ cần nhìn kết cục của Thừa Càn và lão nhị ra sao...
Nghĩ đến hai huynh đệ ấy, lại nghĩ đến Thừa Càn đang chờ chết trong Đông Cung trong khi mình vừa có một cô con gái, biểu cảm trên mặt y bắt đầu trở nên kỳ quặc, môi run run, không biết phải trả lời Hoàng đế thế nào.
Không rõ Hoàng đế có nhận ra nétkỳ lạ trong vẻ mặt y hay không, sắc mặt hơi thay đổi nhưng không đề cập đến việc xử lý sau vụ mưu phản, chỉ điềm tĩnh nói: "Hôm nay không cần ngươi chờ trong cung, trở về trước đi. Làm cha lần đầu, cũng nên tập trung tâm trí một chút..." Dừng một lát, Hoàng đế đột nhiên quay đầu, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, rồi chậm rãi nói: "Ngày mai bảo Thần nha đầu mang bé con vào cung cho trẫm nhìn một cái."