๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Bên ngoài, có lẽ theo chỉ thị của quan Giám Sát viện, ngay cả tiếng động sửa sang trạch viện cũng ngừng lại. Toàn bộ khu vực trước sau của Trần Viên chìm vào tĩnh lặng.
Trần Bình Bình liếc nhìn Phạm Nhàn. Phạm Nhàn hơi ngạc nhiên, tiến lại gần, đưa chén trà trong tay cho ông uống một ngụm. Trần Bình Bình ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: "Sống ở kinh đô rất khó. Vẫn là sống trong khu vườn hoang tàn này dễ chịu hơn."
"Sống ở kinh đô thật sự rất khó", đó là câu trả lời cho câu hỏi ra vẻ tự nhiên nhưng bên trong có chủ ý của Phạm Nhàn. Phạm Nhàn bất giác thấy không được tự nhiên, biết rõ lão thọt này đoán trước được mục đích y đến hôm nay.
Không đợi Phạm Nhàn lên tiếng, Trần Bình Bình mở miệng tự nói: "Trong vườn này, ta có rất nhiều mỹ nhân, ngươi biết mà."