๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn chán nản ngồi xuống, không ngờ vẻ ôn hòa gần đây của Hoàng thượng lại ẩn chứa điều lớn lao đến thế.
"Xét theo tình hình hiện tại của bệ hạ, có lẽ chuyện này phải qua nhiều năm mới xảy ra. Có thể lúc đó lão tam đã trưởng thành, bệ hạ thương yêu hắn hơn ngươi, và mọi chuyện sẽ trôi theo làn gió. Dù sao, ngoài bệ hạ ra, chỉ có ta và ngươi biết chuyện này." Không biết Trần Bình Bình nghĩ tới điều gì mà sắc mặt thoáng buồn rầu, nhìn Phạm Nhàn một hồi lâu rồi nói: "Một tháng không vào cung, có vẻ ngươi hơi bất mãn với bệ hạ... tại sao lại tránh né?"
Tại sao lại tránh né bệ hạ? Là vì nỗi sợ hãi trong lòng. Phạm Nhàn thủ thỉ: "...Ta sợ."
"Sợ cái gì?" Trần Bình Bình nhìn y, chậm rãi nói: "Đã bốn năm rồi, ngươi đã chứng minh được lòng trung thành với bệ hạ, đạt được lòng tin vô cùng quý giá, đó là nhờ những lần ngươi suýt mất mạng. Ngươi nên tự tin và hưởng thụ lòng tin ấy."