๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hơn nữa, Phạm Nhàn thực sự rất khắc nghiệt với bản thân. Ngay cả khi phải đối mặt với tình thế nguy hiểm, y cũng cố hết sức tránh sử dụng vũ khí lợi hại ấy. Chỉ có một lần duy nhất y phải vận dụng nó, và đó là trong khu rừng hoang vắng không một bóng người. Thêm vào đó, chiếc chìa khóa trong ngăn gầm ở Hàm Quang điện vẫn còn, khiến Hoàng đế không đoán trúng một số chuyện.
Phạm Nhàn cau mày suy nghĩ, nhớ lại những tờ truyền đơn bay như bông tuyết ấy, nhớ lại lúc mình lẻn vào cung nghe lén cuộc đối thoại giữa Trưởng công chúa và Tràng Mặc Hàn. Trong lòng y chợt nhẹ nhõm, hiểu rằng chắc Hoàng đế nghĩ y chỉ nhắm vào Trưởng công chúa và nghe lén tin tức trong cung, chứ không phải vì chiếc chìa khóa kia.
Nhưng còn lá thư thì sao? Phạm Nhàn vẫn không thể hiểu nổi. Y mệt mỏi ngồi bên giường, im lặng không nói gì.
Thực ra, nỗi sợ hãi vị Hoàng đế trong lòng y không chỉ vì việc chuyện cái rương có thể bị lộ, mà còn bởi một nỗi hoang mang khác - điều đang khiến Phạm Nhàn rất đau đầu. Cho dù có chấp nhận hay không, dù sao Hoàng đế cũng là một trong ba người cha của y, mặc dù chắc chắn không phải là người tốt nhất.