๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trần Bình Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Phạm Nhàn: "Ngươi đã đi xem thi thể à?"
Phạm Nhàn gật đầu: "Ta biết đó là dấu vết của Ảnh Tử..." Y dừng một chút rồi cười khổ: "Nhưng nếu ta đã thấy nó, vết thương ấy tất nhiên không còn."
"Không ngờ ngươi lại chú ý đến chi tiết đó." Trần Bình Bình nói: "Việc Ảnh Tử ra tay trên Huyền Không miếu quả thực do lệnh của ta. Bây giờ ngươi có thể đi tố cáo ta trước bệ hạ... Nhưng ngươi cũng biết, Ảnh Tử vốn đã có hai thân phận bí mật, ngoài ta và ngươi ra, không ai biết điều này, kể cả bệ hạ."
Phạm Nhàn tức giận nói: "Dù vậy, ngươi vẫn không chịu nói ra sao?"