๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Rừng hoa đã tàn sắc xuân, mộng hè gió thu quá vội vàng, Khánh Quốc lại đón một mùa đông. Nhiệt độ như rơi xuống chỉ trong một ngày, tuyết bắt đầu trút xuống trên Thương Sơn, đỉnh núi dần trắng xóa, trong kinh đô đổ hai cơn mưa lạnh khiến không khí càng rét buốt. Người đi đường khoác áo bông dày, xoa tay ấm, bước nhanh trong vội vã.
Xe ngựa trên đường lớn Thiên Hà lăn bánh ma sát mặt đường, phát ra âm thanh đơn điệu chán ngán. Ngựa thở ra hơi trắng, lắc đầu, như mong mùa đông này sớm kết thúc. Trong chiếc xe ngựa màu đen, Phạm Nhàn xốc cổ áo lông lên, thổi hơi ấm vào tay, kéo chặt áo choàng, lẩm bẩm mùa đông năm nay đến quá đột ngột.
Y vừa từ đi ra phủ Tĩnh Vương. Vương gia đau ốm nặng nề. Lúc này Hoằng Thành không có mặt ở kinh đô, Nhu Gia còn nhỏ tuổi, nên Phạm Nhàn chỉ đành đảm nhận vai trò con rể, hằng ngày nấu thuốc, trò chuyện để cùng giải khuây cho Vương gia. Với thân phận của y bây giờ, việc làm này thật sự không thích hợp cho lắm, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ mối quan hệ giữa hai nhà, lại cảm thấy có lỗi với Hoằng Thành, nên hết lòng chu toàn.
Trong lòng y hiểu rõ, dù vẻ ngoài già nua nhưng thực chất sức khỏe Vương gia Tĩnh rất tốt. Nguyên nhân khiến Vương gia đột nhiên mắc bệnh phong hàn không liên quan gì đến mùa đông, mà chỉ có quan hệ với sự giá lạnh từ hoàng tộc. Thái hậu đã qua đời, Trưởng công chúa cũng mất, nửa số người thân của Vương gia đã ra đi trong biến cố này. Sự thật đau lòng cuối cùng đã đánh gục vị Vương gia ưa trồng hoa này.