๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Sắc mặt Hải Đường ngày càng cô đơn. Hai năm trợ giúp Thiền Vu Tốc Tất Đạt trên thảo nguyên thực sự tiêu hao quá nhiều tâm thần của cô. Hôm nay, bị Phạm Nhàn trực tiếp vạch trần tâm tư giấu kín dưới áo da, một tia tâm tư mà chính cô cũng đang lẩn tránh, khiến cô nhận ra...
"Chúng ta đều không phải thánh nhân, không thể đặt dân chúng thiên hạ trên vị trí bình đẳng. Nếu ta là âm hiểm thì cô cũng là ích kỷ." Phạm Nhàn mỉa mai nói: "Cô dùng sinh mạng người Hồ cản trở bước tiến của thiết kỵ Đại Khánh, có lợi cho Bắc Tề, nhưng cô có bao giờ nghĩ tới... dân chúng trên thảo nguyên này, liệu có thực sự cần một vương triều hùng mạnh, cần tiến quân về phía đông không?"
"Khổ Hà thật sự rất lợi hại. Dù cuối cùng ông ta bại trận dưới tay bệ hạ, nhưng cho dù đã chết, ông ta vẫn gây nhiều rắc rối cho Đại Khánh..." Phạm Nhàn nhắm mắt, chậm rãi nói: "Thật không thể phủ nhận, hai huynh đệ Chiến gia quả thực là những nhân vật đứng đầu thế gian."
Khánh Đế cả đời nam chinh bắc phạt, hiếm thấy một lần thất bại. Lần duy nhất thảm bại hoàn toàn là khi xưa thua trận dưới tay Đại soái Đại Ngụy Chiến Thanh Phong.