๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Diệp Linh Nhi không ngờ đối phương đột nhiên lên tiếng, lời lẽ thành khẩn, trong lòng hơi rối loạn. Sau khi lấy lại bình tĩnh, cô đáp lễ rồi hờ hững nói: "Vương đại nhân quá khách khí rồi."
Gọi đối phương bằng chức vị, với Diệp Linh Nhi như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhưng cô không hiểu, đã ở cùng nhau mười mấy ngày, tổng cộng chỉ nói vài câu, sao bây giờ đối phương lại nghiêm túc cảm ơn như thế.
Hay hắn ta thật sự định rời khỏi phủ, hay mọi chuyện này chỉ là mộng? Diệp Linh Nhi thầm thở dài. Nếu là cô gái bình thường, có lẽ lúc này sẽ vì một chút u uất trong lòng mà chọn cách ra đi. Nhưng dù sao Diệp Linh Nhi vẫn là Diệp Linh Nhi, cô không thêu thùa may vá, chỉ biết múa đao luyện kiếm. Mặc dù là goá phụ, nhưng vẫn giữ được khí thế hoạt bát như hồi mười tuổi...
Cô nhìn thẳng vào mắt Vương Thập Tam Lang, nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng, đâu cần phải tự giới thiệu, ta thấy cách hành xử của ngươi cũng là người thẳng thắn, đừng học theo kiểu vòng vo gian dối của Phạm Nhàn."