๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đại hoàng tử liếc nhìn y, đáp: "Vương đình của người Hồ không phải kinh đô, cũng chẳng phải Thượng Kinh thành. Khi chúng ta đánh tới, chúng đã dời vào sâu trong thảo nguyên từ lâu... Bây giờ thế lực hùng mạnh, chúng mới dám dời vương đình đến gần biên giới như vậy."
"Không nói những năm trước ta chiến đấu với người Hồ ở phía tây, chỉ riêng hai mươi mấy năm trước, phụ hoàng thân chinh dẫn đại quân viễn chinh thảo nguyên, có ý định dẹp sạch sẽ người Hồ một lượt, nhưng cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc." Đại hoàng tử hơi tiếc nuối nói: "Toàn bộ quốc lực, Vương sư tự thân xuất chinh, mà ngay cả Phụ hoàng với tài năng thiên phú quân sự cũng không thể chinh phục hoàn toàn người Hồ, huống chi đám người chúng ta."
Khi nghe đến chuyện hai mươi mấy năm trước Khánh Đế thân chinh dẫn Vương sư, sắc mặt Phạm Nhàn đã trở nên nghiêm trọng. Y không nói tiếp, vì nhớ rõ ràng lần tây chinh đó, phụ thân Phạm Kiến cũng tùy tùng trong đại doanh. Vào những ngày ấy, kinh đô đã xảy ra một biến cố kinh thiên động địa. Biến cố này đã cướp đi sinh mệnh của một nữ nhân, đồng thời cho chính Phạm Nhàn sinh mệnh thứ hai, trong vòng tay của thúc thúc mù, ngồi trên xe ngựa đi về phía Đạm Châu.
Đại hoàng tử không chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Phạm Nhàn, chậm rãi nói: "Khi ấy lão Đan mới qua đời, người Hồ nội loạn, quả là thời cơ tốt nhất của Đại Khánh, thật đáng tiếc... Hơn nữa, điều khiến người ta khó hiểu nhất là khi ấy Diệp soái phụng chỉ giao lại quân phòng vệ kinh đô, tự mình đảm nhiệm tiên phong đại quân. Kỵ binh tinh nhuệ đã nhắm thẳng vào vương đình Tây Hồ, chỉ cần đại doanh của phụ hoàng cố thủ thêm ba ngày nữa là có thể hốt gọn một mẻ tất cả vương công quý tộc Tây Hồ. Nhưng đúng lúc ấy, đại quân đột ngột ngừng bước tiến, quay trở lại biên giới, mới để người Tây Hồ thoát nạn."