๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong mắt Vương Đồng Nhi lóe lên lên vẻ tức giận, không chịu nói lời nào.
Phạm Nhàn lập tức nhíu mày. Không biết vì sao Vương Đồng Nhi tự nhiên thấy cực kỳ e ngại Tiểu Phạm đại nhân, vô thức đứng dậy, cắn răng bước theo Phạm Nhàn ra ngoài phủ.
Đi trên đường, Phạm Nhàn đã sớm thấy ánh mắt lạnh lùng của Vương phi, nhìn Vương Đồng Nhi bên cạnh, không khỏi lắc đầu. Vị tiểu thưu Vương gia này tuy cực kỳ điêu ngoa, nhưng nếu thực sự vào trong Vương phủ, đâu thể là đối thủ của Vương phi, chỉ sợ tương lai cũng khó có ngày tốt lành. May mà Vương Đồng Nhi có căn cơ vững chắc, chắc cũng không đến nỗi quá cô độc khổ sở, mà Vương gia cũng không phải hạng người đó.
Chốc lát sau, hai người đến cổng chính Vương phủ. Không biết Phạm Nhàn dùng phép thuật gì, nói vài câu với cô gái ngang ngạnh kia, Vương Đồng Nhi chợt như hoá thành người khác, ngoan ngoãn sợ sệt đi sau lưng y, đâu còn vẻ ngạo mạn đạp chân lên sư tử đá chửi ầm lên như lúc trước.